MẶT ẨN GIẤU CỦA SỰ VẬT

 

 

Giới thiệu: Tiếp tục giới thiệu các tác phẩm của Ông C.W. Leadbeater chưa được dịch ra tiếng Việt, chúng tôi sẽ dịch phần lớn quyển The Hidden Side of Things của Ông. Đây là một trong những quyển sách của Ông nói về Mặt ẩn giấu được quan sát bằng thông nhãn, bao gồm các quyển như The Hidden Side in Freemasonry, Hidden Side in Lodge Meetings… Quyển The Hidden Side of Things khá dày, trên 500 trang, bao gồm các nghiên cứu của Ông về tác động của các Yếu tố bên ngoài lên con người, và cách con người tác động lên ngoại vật, hoàn cảnh, và cách con người tác động lên chính mình. 

Sở dĩ chúng tôi dịch các tác phẩm của Ông bởi vì Ông là trong những nhà thông nhãn cao cấp, “chân thành” (sincerity) dù thỉnh thoảng sai sót (như lời của Chân sư DK):

Many advanced occultists have mistaken the raising of the sacral fire or of the solar plexus force to a position above the diaphragm for the “lifting of the kundalini” and have therefore regarded themselves or others as initiates. Their sincerity has been very real and their mistake an easy one to make. [Page 303] C. W. Leadbeater frequently made this mistake, yet of his sincerity and of his point of attainment there is no question.

Nhiều nhà huyền bí học cao cấp đã nhầm lẫn việc nâng năng lượng của trung tâm xương cùng hoặc mãnh lực của trung tâm tùng thái dương lên vị trí trên cơ hoành với “sự đi lên của kundalini” và do đó đã xem mình hoặc người khác như những điểm đạo đồ. Sự chân thành của họ là rất thực, và sai lầm của họ là điều dễ xảy ra. [Trang 303] Ông C. W. Leadbeater thường mắc phải sai lầm này, nhưng sự chân thành và mức độ đạt được của Ông thì không có gì phải nghi ngờ. EPII, 302

Đọc sách của Ông ta có thể học hỏi nhiều điều gần gũi, những điều mà Chân sư DK sẽ không nói, vì đó là “ABC” của huyền linh học.

Sách sẽ được upload lên trang web từng phần một, và trong phần sách tham khảo, sẽ có bản song ngữ để tiện tham chiếu bản gốc.

File Word song ngữ của bài này

File Pdf song ngữ của bài

***

FOREWORD—MỞ ĐẦU

Cuốn sách này đã được suy ngẫm, và thậm chí đang trong quá trình xây dựng, trong mười hoặc mười hai năm qua, nhưng chỉ đến bây giờ mới có thể xuất bản nó. Nó không mất mát gì do sự chậm trễ, bởi vì một người nghiên cứu huyền bí học không bao giờ ngừng học hỏi, và tôi biết nhiều hơn về nhiều mặt bây giờ so với mười hai năm trước, ngay cả khi tôi vẫn thấy rõ ràng hơn bao giờ hết rằng một lượng kiến thức vô hạn đang trải dài trước mắt chúng ta để chúng ta tiếp thu.

Phần lớn những gì được viết ở đây đã xuất hiện dưới dạng các bài báo trên Tạp chí Thông Thiên Học và những nơi khác; nhưng tất cả đã được sửa đổi, và bổ sung đáng kể. Tôi tin rằng nó có thể giúp một số huynh đệ nhận ra tầm quan trọng của phần lớn hơn nhiều của cuộc sống nằm ngoài tầm nhìn vật lý của chúng ta—để hiểu rằng, như chính Đức Phật đã dạy chúng ta:

Những điều vô hình thì nhiều hơn.

C. W. LEADBEATER

FIRST SECTION—PHẦN I

INTRODUCTORY—GIỚI THIỆU

CHAPTER I – OCCULTISM—HUYỀN BÍ HỌC

Thuật ngữ ‘huyền bí học’ là một thuật ngữ đã bị hiểu lầm rất nhiều. Trong tâm trí của những người thiếu hiểu biết, ngay cả gần đây, nó đồng nghĩa với huyền thuật, và những người nghiên cứu nó được cho là những người thực hành hắc thuật, che mình trong những chiếc áo choàng đỏ rực rỡ phủ đầy các dấu hiệu cabalist, ngồi giữa khung cảnh kỳ lạ với một con mèo đen làm bạn đồng hành, pha chế các loại thuốc độc hại bằng cách cầu khẩn ma quỷ.

Ngay cả bây giờ, và trong số những người được giáo dục đã vượt lên trên sự mê tín dị đoan như thế này, vẫn còn tồn tại rất nhiều hiểu lầm. Đối với họ, nguồn gốc của nó từ chữ occultus trong tiếng Latinh phải giải thích ngay rằng đó là khoa học về những điều ẩn giấu; nhưng họ thường coi thường nó như một điều vô nghĩa và không thực tế, liên quan đến những giấc mơ và bói toán, với chứng cuồng loạn và thuật chiêu hồn, với việc tìm kiếm thuốc trường sinh và hòn đá triết gia. Các học viên, những người đáng lẽ phải hiểu biết hơn, liên tục nói như thể khía cạnh ẩn giấu của vạn vật bị che giấu một cách cố ý, như thể kiến thức liên quan đến nó phải nằm trong tay tất cả mọi người, nhưng đang bị cố tình giữ lại bởi sự thất thường hoặc ích kỷ của một số ít người; trong khi sự thật là không có gì bị ẩn giấu hoặc có thể bị ẩn giấu khỏi chúng ta ngoại trừ bởi những hạn chế của chính chúng ta, và đối với mỗi người khi họ tiến hóa, thế giới ngày càng trở nên rộng lớn hơn, bởi vì họ có thể nhìn thấy ngày càng nhiều sự hùng vĩ và vẻ đẹp của nó.

Như một sự phản đối đối với tuyên bố này có thể được viện dẫn một thực tế nổi tiếng rằng, tại mỗi Điểm đạo vĩ đại đánh dấu sự tiến bộ của người mới nhập môn trên con đường tiến bộ cao hơn, một khối kiến thức mới nhất định được ban cho họ. Điều đó hoàn toàn đúng, nhưng kiến thức chỉ có thể được ban cho bởi vì người nhận đã tiến hóa đến mức có thể nắm bắt được nó. Nó không còn bị giữ lại khỏi nhân loại bình thường nữa giống như kiến thức về các phần hình nón không bị giữ lại khỏi đứa trẻ vẫn đang vật lộn với bảng cửu chương. Khi đứa trẻ đó đạt đến trình độ mà nó có thể hiểu được các phương trình bậc hai, người thầy sẽ sẵn sàng giải thích cho nó các quy tắc chi phối chúng. Theo cách tương tự, khi một người đã tự mình hội đủ điều kiện để tiếp nhận thông tin được đưa ra tại một Điểm đạo nhất định, thì ngay lập tức họ sẽ được điểm đạo. Nhưng cách duy nhất để đạt được khả năng tiếp thu kiến thức cao hơn đó là bắt đầu bằng cách cố gắng hiểu các điều kiện hiện tại của chúng ta và sắp xếp cuộc sống của chúng ta một cách thông minh theo quan điểm của những sự kiện mà chúng ta tìm thấy.

Do đó, Huyền bí học là nghiên cứu về mặt ẩn giấu của tự nhiên; hay đúng hơn, đó là nghiên cứu về toàn bộ tự nhiên, thay vì chỉ một phần nhỏ của nó thuộc phạm vi của khoa học hiện đại. Ở giai đoạn phát triển hiện tại của chúng ta, phần lớn tự nhiên hoàn toàn không được biết đến đối với phần lớn nhân loại, bởi vì họ vẫn chưa khai mở một phần nhỏ các năng mãnh lực mà họ sở hữu. Do đó, con người bình thường đang dựa trên triết lý của mình (nếu có) trên những nền tảng hoàn toàn không đầy đủ; hành động của họ được định hình ít nhiều phù hợp với một số ít quy luật tự nhiên mà họ biết, và do đó cả lý thuyết về cuộc sống và thực hành hàng ngày của họ chắc chắn là không chính xác. Nhà huyền bí học áp dụng một quan điểm toàn diện hơn nhiều; họ tính đến những mãnh lực của các thế giới cao hơn mà hành động của chúng bị ẩn giấu khỏi những người theo chủ nghĩa duy vật, và do đó, họ định hình cuộc sống của mình theo sự tuân theo toàn bộ bộ luật của các quy luật Tự nhiên, thay vì chỉ thỉnh thoảng tham khảo một phần nhỏ của nó.

Thật khó để người không biết gì về huyền bí học nhận ra những hạn chế của bản thân lớn lao, nghiêm trọng và bao trùm đến mức nào. Cách duy nhất mà chúng ta có thể biểu tượng hóa chúng một cách đầy đủ là giả sử một số dạng tâm thức vẫn còn hạn chế hơn tâm thức của chúng ta, và suy nghĩ xem nó sẽ khác với chúng ta theo hướng nào. Giả sử rằng có thể tồn tại một tâm thức chỉ có khả năng đánh giá cao vật chất rắn — các dạng vật chất lỏng và khí đối với nó hoàn toàn không tồn tại giống như các dạng dĩ thái, cảm dục và trí tuệ đối với người bình thường. Chúng ta có thể dễ dàng nhận thấy làm thế nào đối với một tâm thức như vậy, bất kỳ quan niệm đầy đủ nào về thế giới mà chúng ta đang sống sẽ là điều không thể. Vật chất rắn, thứ duy nhất có thể được nó nhận thức, sẽ liên tục được tìm thấy là đang trải qua những biến đổi nghiêm trọng, mà không có lý thuyết hợp lý nào có thể được hình thành.

Ví dụ, bất cứ khi nào có một trận mưa, vật chất rắn của trái đất sẽ trải qua sự thay đổi; trong nhiều trường hợp, nó sẽ trở nên mềm hơn và nặng hơn khi được tích điện với độ ẩm, nhưng lý do của sự thay đổi như vậy nhất thiết phải hoàn toàn không thể hiểu được đối với tâm thức mà chúng ta đang giả định. Gió có thể nâng những đám mây cát và chuyển chúng từ nơi này sang nơi khác; nhưng chuyển động như vậy của vật chất rắn sẽ hoàn toàn không thể giải thích được đối với người không có quan niệm về sự tồn tại của không khí. Không cần xem xét thêm các ví dụ về những gì đã quá rõ ràng, chúng ta thấy rõ ràng một ý tưởng về thế giới sẽ không đầy đủ đến mức nào nếu tâm thức này chỉ giới hạn ở vật chất rắn. Tuy nhiên, điều mà chúng ta không dễ dàng nhận ra là tâm thức hiện tại của chúng ta cũng kém xa tâm thức của con người phát triển giống như tâm thức được cho là này sẽ kém xa tâm thức mà chúng ta hiện đang sở hữu.

Các học viên Thông Thiên Học, ít nhất về mặt lý thuyết, đã quen thuộc với ý tưởng rằng mọi thứ đều có một mặt ẩn giấu; và họ cũng biết rằng trong đại đa số các trường hợp, mặt không nhìn thấy này có tầm quan trọng lớn hơn nhiều so với mặt có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Để diễn đạt cùng một ý tưởng từ một quan điểm khác, các giác quan, nhờ đó chúng ta thu được tất cả thông tin của mình về các đối tượng bên ngoài, vẫn chưa được phát triển hoàn hảo; do đó thông tin thu được là một phần. Những gì chúng ta nhìn thấy trong thế giới xung quanh chúng ta không có nghĩa là tất cả những gì cần phải thấy, và một người chịu khó trau dồi các giác quan của mình sẽ thấy rằng, tỷ lệ thuận với thành công của mình, cuộc sống sẽ trở nên viên mãn và phong phú hơn đối với họ. Đối với người yêu thiên nhiên, nghệ thuật, âm nhạc, một lĩnh vực rộng lớn với niềm vui được tăng cường và nâng cao đáng kinh ngạc nằm ngay trong tầm tay, nếu họ tự trang bị cho mình để bước vào đó. Trên hết, đối với người yêu đồng loại của mình, có khả năng hiểu biết sâu sắc hơn nhiều và do đó có ích hơn nhiều.

Hiện tại, chúng ta mới chỉ đang ở nửa chặng đường của nấc thang tiến hóa, và do đó các giác quan của chúng ta mới chỉ phát triển được một nửa. Nhưng chúng ta có thể leo lên nấc thang đó nhanh hơn—có thể, bằng cách làm việc chăm chỉ, để biến các giác quan của chúng ta bây giờ trở thành các giác quan của tất cả mọi người trong tương lai xa. Người đã thành công trong việc này thường được gọi là nhà tiên tri hoặc người có khả năng thông nhãn.

Một từ ngữ đẹp—thông nhãn. Nó có nghĩa là “người nhìn thấy rõ ràng”; nhưng nó đã bị lạm dụng và hạ thấp một cách khủng khiếp, đến nỗi mọi người liên tưởng nó đến đủ loại trò lừa bịp và giả mạo—với những người du mục với sáu xu sẽ nói cho một người hầu gái biết màu tóc của công tước sắp đến cưới cô ấy, hoặc với các cơ sở ở Bond Street, nơi mà với một khoản phí là một đồng guinea, bức màn che tương lai được cho là sẽ được vén lên cho những khách hàng quý tộc hơn.

Tất cả những điều này là không chính thống và không khoa học; trong nhiều trường hợp, đó chỉ là trò bịp bợm và cướp bóc trắng trợn. Nhưng không phải lúc nào cũng vậy; việc thấy trước tương lai đến một mức độ nhất định là điều khả thi; nó có thể được thực hiện, và nó đã được thực hiện, hàng chục lần; và một số người hành nghề không chính thống này đôi khi sở hữu những tia sáng của tầm nhìn cao hơn, mặc dù thông thường họ không thể phụ thuộc vào việc có chúng khi họ muốn.

Nhưng đằng sau tất cả sự mơ hồ này là một nền tảng thực tế—một thứ có thể được tiếp cận một cách hợp lý và nghiên cứu một cách khoa học. Đó là kết quả của nhiều năm nghiên cứu và thử nghiệm như vậy mà tôi khẳng định một cách mạnh mẽ những gì tôi đã viết ở trên—rằng con người có thể phát triển các giác quan của mình cho đến khi họ có thể nhìn thấy nhiều hơn về thế giới tuyệt vời và xinh đẹp này mà chúng ta đang sống so với những gì mà người bình thường chưa được đào tạo từng nghi ngờ, người sống một cách bằng lòng giữa bóng tối Cimmerean và gọi đó là ánh sáng.

Hai nghìn năm trăm năm trước, vị thầy vĩ đại nhất của Ấn Độ, Đức Phật Gautama, đã nói với các đệ tử của Ngài: ‘Đừng than thở, khóc lóc và cầu nguyện, mà hãy mở mắt ra và nhìn. Sự thật ở xung quanh tất cả các con, nếu các con chỉ cần gỡ bỏ băng bịt mắt và nhìn; và nó thật tuyệt vời, thật đẹp đẽ, vượt xa bất cứ điều gì mà con người từng mơ ước hoặc cầu nguyện, và nó là mãi mãi và mãi mãi.’

Chắc chắn Ngài muốn nói nhiều hơn những gì tôi đang viết bây giờ, nhưng đây là một bước trên con đường hướng tới mục tiêu vinh quang đó là nhận thức hoàn hảo. Nếu nó chưa cho chúng ta biết tất cả sự thật, thì ít nhất nó cũng cho chúng ta biết rất nhiều về nó. Nó loại bỏ cho chúng ta vô số quan niệm sai lầm phổ biến và làm sáng tỏ cho chúng ta nhiều điểm được những người chưa được hướng dẫn về truyền thuyết này coi là bí ẩn hoặc vấn đề. Nó cho thấy rằng tất cả những điều này là bí ẩn và vấn đề đối với chúng ta chỉ vì trước đây chúng ta đã nhìn thấy một phần rất nhỏ của sự thật, bởi vì chúng ta đã nhìn vào các vấn đề khác nhau từ bên dưới, và là những mảnh rời rạc và không liên quan, thay vì vươn lên trên chúng đến một quan điểm mà từ đó chúng có thể hiểu được như những phần của một tổng thể hùng mạnh. Nó giải quyết ngay lập tức nhiều câu hỏi đã được tranh luận nhiều—ví dụ như câu hỏi về sự tồn tại tiếp tục của con người sau khi chết. Nó giải thích nhiều điều kỳ lạ mà các Giáo hội nói với chúng ta; nó xua tan sự ngu dốt của chúng ta và loại bỏ nỗi sợ hãi của chúng ta về những điều chưa biết bằng cách cung cấp cho chúng ta một kế hoạch hợp lý và có trật tự.

Bên cạnh tất cả những điều này, nó mở ra cho chúng ta một thế giới mới liên quan đến cuộc sống hàng ngày của chúng ta—một thế giới mới nhưng vẫn là một phần của thế giới cũ. Nó cho chúng ta thấy rằng, như tôi đã nói ban đầu, mọi thứ đều có một mặt ẩn giấu, và những hành động bình thường nhất của chúng ta thường tạo ra những kết quả mà nếu không nghiên cứu, chúng ta sẽ không bao giờ biết được. Nhờ nó, chúng ta hiểu được lý do của cái thường được gọi là thần giao cách cảm, vì chúng ta thấy rằng giống như có sóng nhiệt, sóng ánh sáng hoặc sóng điện, thì cũng có sóng do tư tưởng tạo ra, mặc dù chúng ở dạng vật chất tinh tế hơn những loại sóng khác, và do đó không thể cảm nhận được bằng các giác quan vật lý của chúng ta. Bằng cách nghiên cứu những rung động này, chúng ta thấy tư tưởng hoạt động như thế nào, và chúng ta biết rằng đó là một sức mạnh to lớn cho điều thiện hoặc điều ác—một sức mạnh mà tất cả chúng ta đều đang vô thức sử dụng ở một mức độ nào đó—mà chúng ta có thể sử dụng hiệu quả hơn gấp trăm lần khi chúng ta hiểu được hoạt động của nó. Nghiên cứu sâu hơn cho chúng ta thấy phương pháp hình thành cái gọi là ‘hình tư tưởng’ và chỉ ra cách chúng có thể được sử dụng hữu ích cho cả bản thân chúng ta và cho người khác theo hàng tá cách khác nhau.

Nhà huyền bí học nghiên cứu cẩn thận tất cả những tác động vô hình này, và do đó biết rõ hơn nhiều so với những người khác về kết quả của những gì họ đang làm. Họ có nhiều thông tin về cuộc sống hơn những người khác, và họ sử dụng trí thông thường của mình bằng cách điều chỉnh cuộc sống của mình phù hợp với những gì họ biết. Theo nhiều cách, chúng ta sống khác với tổ tiên của chúng ta trong thời trung cổ, bởi vì chúng ta biết nhiều hơn họ. Chúng ta đã khám phá ra một số quy luật vệ sinh nhất định; những người thông thái sống theo kiến thức đó, và do đó tuổi thọ trung bình hiện nay chắc chắn cao hơn so với thời Trung cổ. Vẫn còn một số người ngu ngốc hoặc thiếu hiểu biết, những người không biết các quy luật sức khỏe hoặc bất cẩn trong việc tuân thủ chúng; họ nghĩ rằng vì vi trùng gây bệnh vô hình đối với họ nên chúng không quan trọng; họ không tin vào những ý tưởng mới. Đó là những người đầu tiên phải chịu đựng khi một dịch bệnh ập đến, hoặc một số căng thẳng bất thường đè nặng lên cộng đồng. Họ phải chịu đựng một cách không cần thiết, bởi vì họ lạc hậu. Nhưng họ không chỉ làm hại bản thân bằng sự thờ ơ của mình; các điều kiện do sự thiếu hiểu biết hoặc bất cẩn của họ gây ra thường mang mầm bệnh vào một khu vực mà nếu không có thể không có mầm bệnh.

Vấn đề mà tôi đang viết chính xác là điều tương tự ở một cấp độ khác. Kính hiển vi đã phát hiện ra vi trùng gây bệnh; người thông minh đã tận dụng khám phá này và sắp xếp lại cuộc sống của mình, trong khi người không thông minh không chú ý đến, mà vẫn tiếp tục như trước. Khả năng thông nhãn cho thấy sức mạnh tư tưởng và nhiều sức mạnh khác trước đây không bị nghi ngờ; một lần nữa người thông minh tận dụng khám phá này và sắp xếp lại cuộc sống của mình cho phù hợp. Một lần nữa, người không thông minh cũng không để ý đến những khám phá mới; một lần nữa, họ nghĩ rằng những gì họ không thể nhìn thấy không thể có tầm quan trọng đối với họ; một lần nữa, họ tiếp tục phải chịu đựng một cách không cần thiết, bởi vì họ lạc hậu.

Không chỉ thường xuyên chịu đựng nỗi đau tích cực, mà họ còn bỏ lỡ rất nhiều niềm vui trong cuộc sống. Đối với hội họa, âm nhạc, thơ ca, văn học, các nghi lễ tôn giáo, vẻ đẹp của thiên nhiên luôn có một mặt ẩn giấu—một sự đầy đủ, một sự trọn vẹn vượt ra ngoài thể chất đơn thuần; và người có thể nhìn thấy hoặc cảm nhận được điều này có trong tay một nguồn hưởng thụ phong phú vượt xa sự hiểu biết của người đi qua tất cả mà không mở ra nhận thức.

Nhận thức tồn tại trong mỗi con người, mặc dù hầu hết vẫn chưa được phát triển. Việc khai mở chúng thường đồng nghĩa với việc mất rất nhiều thời gian và công sức, nhưng nó cực kỳ đáng giá. Chỉ cần đừng để ai nỗ mãnh lực trừ khi động cơ của họ hoàn toàn trong sáng và vị tha, vì người tìm kiếm năng mãnh lực rộng lớn hơn cho bất kỳ mục đích nào ngoài những mục đích cao cả nhất sẽ mang lại cho mình một lời nguyền chứ không phải một phước lành.

Nhưng người làm công việc, không có thời gian rảnh rỗi cho một nỗ mãnh lực bền bỉ để phát triển các sức mạnh non trẻ trong bản thân, không vì thế mà bị ngăn cản chia sẻ ít nhất một số lợi ích có được từ nghiên cứu huyền bí học, cũng giống như người không sở hữu kính hiển vi không vì thế mà bị ngăn cản sống một cách hợp vệ sinh. Người sau chưa nhìn thấy vi trùng gây bệnh, nhưng từ lời khai của chuyên gia, họ biết rằng chúng tồn tại và họ biết cách tự bảo vệ mình khỏi chúng. Cũng giống như vậy, một người vẫn chưa có tầm nhìn thông nhãn có thể nghiên cứu các tác phẩm của những người đã đạt được nó, và theo cách này, họ được hưởng lợi từ kết quả lao động của họ. Đúng vậy, họ vẫn chưa thể nhìn thấy tất cả vinh quang và vẻ đẹp bị ẩn giấu khỏi chúng ta bởi sự không hoàn hảo của các giác quan của chúng ta; nhưng họ có thể dễ dàng học cách tránh cái ác vô hình và cách thiết lập các mãnh lực thiện vô hình hoạt động. Vì vậy, rất lâu trước khi họ thực sự nhìn thấy chúng, họ có thể tự chứng minh một cách thuyết phục sự tồn tại của chúng, giống như người lái động cơ điện tự chứng minh sự tồn tại của điện, mặc dù họ chưa bao giờ nhìn thấy nó và hoàn toàn không biết nó là gì.

Chúng ta phải cố gắng hiểu càng nhiều càng tốt về thế giới mà chúng ta đang sống. Chúng ta không được tụt hậu trong cuộc hành quân của sự tiến hóa, chúng ta không được để bản thân trở thành những điều lỗi thời, vì thiếu quan tâm đến những khám phá mới này, mà chỉ là sự trình bày từ một quan điểm mới về minh triết cổ xưa nhất. “Kiến thức là sức mạnh” trong trường hợp này cũng như trong mọi trường hợp khác; trong trường hợp này, cũng như trong mọi trường hợp khác, để đảm bảo kết quả tốt nhất, bộ ba vinh quang của sức mạnh, minh triết và tình yêu thương phải luôn song hành cùng nhau.

Tuy nhiên, có một sự khác biệt giữa sự hiểu biết về mặt lý thuyết và sự nhận thức thực tế; và tôi đã nghĩ rằng nó có thể giúp ích phần nào cho các học viên hướng tới việc nắm bắt thực tế khi có mô tả về mặt vô hình của một số giao dịch đơn giản trong cuộc sống hàng ngày khi chúng xuất hiện trước tầm nhìn thông nhãn—ví dụ, đối với một người đã phát triển trong bản thân sức mạnh của nhận thức thông qua thể cảm dục, thể trí và thể nguyên nhân. Sự xuất hiện của chúng khi được nhìn thấy bằng phương tiện trực giác thậm chí còn hùng vĩ và hiệu quả hơn vô cùng, nhưng hoàn toàn không thể diễn tả được đến nỗi dường như vô ích khi nói bất cứ điều gì về nó; vì ở cấp độ đó, tất cả kinh nghiệm đều nằm trong con người thay vì bên ngoài, và vinh quang và vẻ đẹp của nó không còn là thứ mà họ quan sát với sự thích thú, mà là thứ mà họ cảm nhận trong trái tim sâu thẳm nhất của mình, bởi vì nó là một phần của chính họ.

Mục đích của cuốn sách này là đưa ra một số gợi ý về mặt trong của thế giới nói chung và cuộc sống hàng ngày của chúng ta. Chúng ta sẽ xem xét điều thứ hai này trong ba phần, giống như sự chia động từ thời trẻ của chúng ta, lần lượt là bị động, trung tính và chủ động—cách chúng ta bị ảnh hưởng, cách chúng ta tự ảnh hưởng đến bản thân và cách chúng ta ảnh hưởng đến người khác; và chúng ta sẽ kết luận bằng cách quan sát một số kết quả chắc chắn sẽ xuất hiện từ việc phổ biến rộng rãi hơn kiến thức này về thực tế của sự tồn tại.

CHAPTER II – THE WORLD AS A WHOLE—THẾ GIỚI NHƯ MỘT TỔNG THỂ

MỘT TẦM NHÌN RỘNG LỚN HƠN

Khi nhìn vào thế giới xung quanh, chúng ta không thể che giấu bản thân sự tồn tại của vô số nỗi buồn và đau khổ. Đúng vậy, phần lớn trong số đó rõ ràng là lỗi của những người đau khổ, và có thể dễ dàng tránh được bằng cách thực hiện một chút tự chủ và lương tri; nhưng cũng có nhiều điều không phải do tự gây ra ngay lập tức, mà chắc chắn đến từ bên ngoài. Thường có vẻ như cái ác chiến thắng, như thể công lý thất bại giữa bão tố và căng thẳng của sự nhầm lẫn ầm ầm của cuộc sống, và vì điều này, nhiều người tuyệt vọng về kết quả cuối cùng, và nghi ngờ liệu có thực sự có bất kỳ kế hoạch tiến bộ rõ ràng nào đằng sau tất cả sự hỗn loạn khó hiểu này.

Tất cả chỉ là vấn đề quan điểm; người đang ở trong trận chiến không thể đánh giá kế hoạch của tướng lĩnh hay tiến trình của cuộc xung đột. Để hiểu trận chiến nói chung, người ta phải rút lui khỏi sự hỗn loạn và nhìn xuống chiến trường từ trên cao. Theo cách tương tự, để hiểu được kế hoạch của trận chiến cuộc sống, chúng ta phải tạm thời rút lui khỏi nó, và trong suy nghĩ, hãy nhìn xuống nó từ trên cao—từ quan điểm không phải của thể xác sẽ diệt vong mà là của linh hồn sống mãi mãi. Chúng ta phải tính đến không chỉ phần nhỏ của cuộc sống mà mắt thường của chúng ta có thể nhìn thấy, mà còn tính đến toàn bộ rộng lớn mà hiện tại chúng ta không thể nhìn thấy được rất nhiều.

Cho đến khi điều đó được thực hiện, chúng ta đang ở vị trí của một người nhìn từ bên dưới vào mặt dưới của một tấm thảm khổng lồ phức tạp đang trong quá trình dệt. Toàn bộ sự việc đối với chúng ta chỉ là một mớ hỗn độn của màu sắc đa dạng, của những đầu dây treo lởm chởm, không có trật tự hay vẻ đẹp, và chúng ta không thể hình dung tất cả tiếng lạch cạch điên cuồng của máy móc này có thể làm gì; nhưng khi thông qua kiến thức của chúng ta về mặt ẩn giấu của tự nhiên, chúng ta có thể nhìn xuống từ trên cao, mô hình bắt đầu tự mở ra trước mắt chúng ta, và sự hỗn loạn rõ ràng cho thấy mình là sự tiến bộ có trật tự.

Một phép loại suy mạnh mẽ hơn có thể thu được bằng cách chiêm nghiệm trong trí tưởng tượng cái nhìn về cuộc sống sẽ tự thể hiện trước một số vi khuẩn nhỏ bé bị cuốn trôi bởi một trận lụt không thể cưỡng lại, chẳng hạn như trận lụt đổ xuống qua hẻm núi Niagara. Sôi sục, sủi bọt, xoáy cuộn, mãnh lực của dòng nước đó mạnh đến mức tâm của nó cao hơn hai bên nhiều feet. Vi khuẩn trên bề mặt của một dòng nước xiết như vậy phải bị xô đẩy dữ dội giữa bọt nước, đôi khi bị ném lên cao trong không khí, đôi khi bị cuốn ngược trở lại trong một xoáy nước, không thể nhìn thấy bờ giữa nơi nó đang đi qua, mọi giác quan đều bị chiếm giữ trong cuộc đấu tranh điên cuồng để bằng cách nào đó giữ mình nổi trên mặt nước. Đối với nó, sự xung đột và căng thẳng đó là tất cả thế giới mà nó biết; làm sao nó biết được dòng suối đang chảy về đâu?

Nhưng người đứng trên bờ, nhìn xuống tất cả, có thể thấy rằng tất cả sự hỗn loạn khó hiểu này chỉ là hời hợt, và sự thật thực sự quan trọng duy nhất là sự trôi dạt đều đặn xuống biển của hàng triệu tấn nước đó. Nếu chúng ta có thể giả định thêm rằng vi khuẩn có một số ý tưởng về sự tiến bộ và đồng nhất nó với chuyển động về phía trước, thì nó cũng có thể sẽ mất tinh thần khi thấy mình bị ném sang một bên hoặc bị một xoáy nước cuốn ngược trở lại; trong khi người xem có thể thấy rằng chuyển động lùi rõ ràng chỉ là một ảo tưởng, vì ngay cả những xoáy nước nhỏ cũng đều bị cuốn trôi đi cùng với phần còn lại. Không ngoa khi nói rằng giống như kiến thức của vi khuẩn đang vật lộn trong dòng nước so với kiến thức của người nhìn xuống nó, thì sự hiểu biết về cuộc sống của người trong thế giới cũng giống như sự hiểu biết của người biết mặt ẩn giấu của nó.

Hay nhất, mặc dù không dễ để làm theo vì nỗ mãnh lực của trí tưởng tượng liên quan, là dụ ngôn do ông Hinton đưa ra trong cuốn Khoa học Lãng mạn của mình. Vì mục đích liên quan đến lập luận của mình, ông Hinton giả định việc xây dựng một khung gỗ thẳng đứng lớn, từ trên xuống dưới được kéo căng nhiều sợi chỉ ở tất cả các loại góc độ. Nếu sau đó một tờ giấy được chèn theo chiều ngang vào khung sao cho các sợi chỉ này đi qua nó, thì rõ ràng là mỗi sợi chỉ sẽ tạo ra một lỗ nhỏ trên giấy. Nếu sau đó toàn bộ khung được di chuyển chậm lên trên, nhưng tờ giấy vẫn giữ nguyên, thì các hiệu ứng khác nhau sẽ được tạo ra. Khi một sợi chỉ vuông góc, nó sẽ trượt qua lỗ của nó mà không gặp khó khăn, nhưng khi một sợi chỉ được cố định ở một góc, nó sẽ cắt một đường rạch trên giấy khi khung di chuyển.

Giả sử thay vì một tờ giấy, chúng ta có một tấm sáp mỏng, và để cho sáp đủ nhớt để đóng lại phía sau sợi chỉ đang di chuyển. Sau đó, thay vì một số đường rạch, chúng ta sẽ có một số lỗ chuyển động, và đối với tầm nhìn không thể nhìn thấy các sợi chỉ gây ra chúng, chuyển động của các lỗ này nhất thiết sẽ xuất hiện không đều và không thể giải thích được. Một số sẽ tiếp cận nhau, một số sẽ rút lui; các mẫu và kết hợp khác nhau sẽ được hình thành và hòa tan; tất cả phụ thuộc vào sự sắp xếp của các sợi chỉ vô hình. Bây giờ, bằng một chuyến bay tưởng tượng táo bạo hơn nữa, đừng nghĩ về các lỗ mà hãy nghĩ về các phần nhỏ của sợi chỉ trong khoảnh khắc lấp đầy chúng, và hãy tưởng tượng các phần đó là những nguyên tử có tâm thức. Chúng tự coi mình là những thực thể riêng biệt, chúng thấy mình đang di chuyển mà không có ý chí của bản thân trong một mê cung dường như hỗn loạn không thể tách rời, và điệu nhảy hoang mang này là cuộc sống như chúng biết. Tuy nhiên, tất cả sự phức tạp rõ ràng và chuyển động không mục đích này trên thực tế là một ảo tưởng do sự hạn chế của tâm thức của những nguyên tử đó gây ra, vì chỉ có một chuyển động cực kỳ đơn giản đang thực sự diễn ra—chuyển động hướng lên đều đặn của toàn bộ khung. Nhưng nguyên tử không bao giờ có thể hiểu được điều đó cho đến khi nó nhận ra rằng nó không phải là một mảnh vỡ tách rời, mà là một phần của một sợi chỉ.

“Những điều đó là một câu chuyện ngụ ngôn,” và là một câu chuyện rất đẹp; vì các sợi chỉ là chính chúng ta—cái tôi thực sự của chúng ta, linh hồn của chúng ta—và các nguyên tử đại diện cho chúng ta trong cuộc sống trần gian này. Chừng nào chúng ta còn giới hạn tâm thức của mình trong nguyên tử và nhìn cuộc sống chỉ từ quan điểm trần gian này, chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được điều gì đang xảy ra trên thế giới. Nhưng nếu chúng ta nâng cao tâm thức của mình đến quan điểm của linh hồn, sợi chỉ mà cuộc sống thể xác chỉ là một phần nhỏ và là biểu hiện tạm thời, thì chúng ta sẽ thấy rằng có một sự đơn giản tuyệt vời đằng sau tất cả sự phức tạp, một sự thống nhất đằng sau tất cả sự đa dạng. Sự phức tạp và đa dạng là ảo tưởng do những hạn chế của chúng ta tạo ra; sự đơn giản và thống nhất là có thật.

Thế giới mà chúng ta đang sống có một mặt ẩn giấu, vì quan niệm về nó trong tâm trí của người bình thường trên phố là hoàn toàn không hoàn hảo theo ba đường lối hoàn toàn khác biệt. Thứ nhất, nó có một sự mở rộng ở cấp độ của chính nó mà hiện tại họ hoàn toàn không có khả năng đánh giá cao; thứ hai, nó có một mặt cao hơn quá tinh tế đối với nhận thức chưa phát triển của họ; thứ ba, nó có một ý nghĩa và mục đích mà họ thường không có cái nhìn mờ nhạt nhất. Nói rằng chúng ta không nhìn thấy toàn bộ thế giới của mình là nói quá yếu ớt về trường hợp này; những gì chúng ta nhìn thấy là một phần hoàn toàn không đáng kể của nó, mặc dù phần đó có thể đẹp. Và giống như sự mở rộng bổ sung là vô hạn so với ý tưởng của chúng ta về không gian và không thể được thể hiện bằng các thuật ngữ của nó, thì phạm vi và sự lộng lẫy của toàn bộ cũng lớn hơn vô hạn so với bất kỳ quan niệm nào có thể hình thành về nó ở đây, và chúng không thể được thể hiện bằng bất kỳ thuật ngữ nào của phần thế giới mà chúng ta biết.

CHIỀU KÍCH THỨ TƯ

Sự mở rộng được nói đến dưới tiêu đề đầu tiên thường được gọi là chiều kích thứ tư. Nhiều nhà văn đã chế giễu điều này và phủ nhận sự tồn tại của nó, nhưng mặc dù vậy, vẫn còn một thực tế là thế giới vật chất của chúng ta thực sự là một thế giới đa chiều, và mọi vật thể trong đó đều có một sự mở rộng, dù nhỏ đến đâu, theo một hướng mà chúng ta không thể tưởng tượng được ở giai đoạn tiến hóa trí tuệ hiện tại của mình. Khi chúng ta phát triển các giác quan cảm dục, chúng ta được tiếp xúc trực tiếp hơn nhiều với sự mở rộng này đến nỗi tâm trí của chúng ta ít nhiều bị buộc phải nhận ra nó, và những người thông minh hơn sẽ dần dần hiểu được nó; mặc dù có những người kém phát triển trí tuệ hơn, ngay cả sau khi chết và trong thế giới cảm dục, vẫn bám lấy một cách tuyệt vọng vào những hạn chế quen thuộc của họ và áp dụng những giả thuyết phi thường và phi lý nhất để tránh thừa nhận sự tồn tại của cuộc sống cao hơn mà họ vô cùng sợ hãi.

Bởi vì cách dễ nhất để hầu hết mọi người nhận ra chiều kích thứ tư của không gian là phát triển trong bản thân sức mạnh của tầm nhìn cảm dục, nhiều người đã cho rằng chiều kích thứ tư là một đặc quyền độc quyền của thế giới cảm dục. Một chút suy nghĩ sẽ cho thấy rằng điều này không thể như vậy. Về cơ bản, chỉ có một loại vật chất tồn tại trong vũ trụ, mặc dù chúng ta gọi nó là vật chất, cảm dục hay trí tuệ tùy theo mức độ phân chia của nó và tốc độ rung động của nó. Do đó, các chiều của không gian—nếu chúng tồn tại—tồn tại độc lập với vật chất nằm trong chúng; và cho dù không gian đó có ba chiều hay bốn chiều hay nhiều hơn, thì tất cả vật chất bên trong nó đều tồn tại tuân theo những điều kiện đó, cho dù chúng ta có thể đánh giá cao chúng hay không.

Có lẽ nó có thể giúp chúng ta một chút trong việc cố gắng hiểu vấn đề này nếu chúng ta nhận ra rằng cái mà chúng ta gọi là không gian là một sự giới hạn của tâm thức, và có một cấp độ cao hơn mà ở đó một tâm thức phát triển đầy đủ hoàn toàn thoát khỏi điều này. Chúng ta có thể đầu tư cho tâm thức cao hơn này sức mạnh biểu đạt theo bất kỳ số lượng hướng nào, và sau đó có thể giả định rằng mỗi lần đi xuống một thế giới vật chất dày đặc hơn sẽ áp đặt lên nó một giới hạn bổ sung và ngăn chặn nhận thức về một trong những hướng này. Chúng ta có thể giả sử rằng vào thời điểm tâm thức đã đi xuống đến tận thế giới trí tuệ thì chỉ còn lại năm hướng này đối với nó; rằng khi nó đi xuống hoặc di chuyển ra ngoài một lần nữa đến cấp độ cảm dục, nó lại mất thêm một sức mạnh nữa của mình, và do đó bị giới hạn trong quan niệm về bốn chiều; sau đó, sự đi xuống hoặc di chuyển ra ngoài xa hơn đưa nó vào thế giới vật chất sẽ cắt đứt khỏi nó khả năng nắm bắt ngay cả chiều kích thứ tư đó, và do đó chúng ta thấy mình bị giới hạn trong ba chiều mà chúng ta quen thuộc.

Nhìn từ quan điểm này, rõ ràng là các điều kiện của vũ trụ vẫn không bị ảnh hưởng, mặc dù sức mạnh đánh giá cao chúng của chúng ta đã thay đổi; do đó, mặc dù đúng là khi tâm thức của chúng ta đang hoạt động thông qua vật chất cảm dục, chúng ta có thể đánh giá cao một chiều kích thứ tư mà thông thường bị ẩn giấu khỏi chúng ta trong khi chúng ta hoạt động thông qua bộ não vật chất, nhưng do đó chúng ta không được nhầm lẫn khi nghĩ rằng chiều kích thứ tư chỉ thuộc về thế giới cảm dục và vật chất vật lý bằng cách nào đó tồn tại trong một loại không gian khác với không gian cảm dục hay trí tuệ. Một gợi ý như vậy được chứng minh là không chính đáng bởi thực tế là một người sử dụng bộ não vật chất của mình có thể đạt được bằng cách thực hành sức mạnh hiểu được một số dạng bốn chiều.

Tôi không muốn ở đây đề cập đầy đủ đến việc xem xét chủ đề hấp dẫn này; những người muốn tìm hiểu thêm nên tự nghiên cứu các tác phẩm của ông C. H. Hinton—Khoa học Lãng mạn và Chiều kích thứ tư—cuốn sách trước đây dành cho tất cả các khả năng thú vị liên quan đến nghiên cứu này, và cuốn sách sau dành cho phương tiện mà nhờ đó tâm trí có thể nhận ra chiều kích thứ tư như một sự thật. Đối với mục đích hiện tại của chúng ta, chỉ cần chỉ ra rằng đây là một khía cạnh hoặc sự mở rộng của thế giới mà chúng ta, mặc dù hoàn toàn không được biết đến đối với đại đa số mọi người, cần phải được nghiên cứu và xem xét bởi những người muốn hiểu toàn bộ cuộc sống thay vì chỉ một phần nhỏ của nó.

THẾ GIỚI CAO HƠN

Có một mặt ẩn giấu đối với thế giới vật chất của chúng ta theo nghĩa thứ hai và cao hơn mà tất cả các học viên Thông Thiên Học đều biết rõ, vì nhiều bài giảng đã được thuyết trình và nhiều cuốn sách đã được viết ra để cố gắng mô tả thế giới cảm dục và trí tuệ—cõi giới vô hình xen kẽ với cõi giới mà tất cả chúng ta đều quen thuộc, và tạo thành phần quan trọng nhất của nó. Rất nhiều thông tin về khía cạnh cao hơn này của thế giới đã được đưa ra trong cuốn thứ năm và thứ sáu của bộ sách cẩm nang Thông Thiên Học, và trong cuốn sách của riêng tôi về Mặt kia của Cái chết; vì vậy ở đây tôi chỉ cần đưa ra một tuyên bố chung ngắn gọn vì lợi ích của bất kỳ độc giả nào chưa từng gặp những tác phẩm đó.

Các nhà vật lý hiện đại nói với chúng ta rằng vật chất bị aether xen vào—một chất giả thuyết mà họ ban cho nhiều phẩm chất dường như mâu thuẫn. Nhà huyền bí học biết rằng có rất nhiều loại vật chất xen kẽ tinh tế hơn này, và một số phẩm chất mà các nhà khoa học gán cho nó hoàn toàn không thuộc về nó, mà thuộc về chất nguyên thủy mà nó là sự phủ định. Tôi không muốn ở đây đi chệch khỏi mục tiêu của cuốn sách này để đưa ra một bài bình luận dài dòng về phẩm chất của aether; những người muốn nghiên cứu chủ đề này có thể tham khảo cuốn sách về Hóa học Huyền bí, trang 93. Ở đây, chỉ cần nói rằng aether thực sự của không gian tồn tại, giống như các nhà khoa học đã giả định, và sở hữu hầu hết các phẩm chất mâu thuẫn kỳ lạ được gán cho nó. Tuy nhiên, không phải bản thân aether đó, mà là vật chất được tạo ra từ các bong bóng trong đó, mà các thế giới bên trong của vật chất tinh tế hơn được tạo ra, mà chúng ta vừa nói đến. Điều mà chúng ta quan tâm lúc này là thực tế là tất cả vật chất mà chúng ta nhìn thấy được đều bị xen vào không chỉ bởi aether, mà còn bởi nhiều loại vật chất tinh tế hơn, và có nhiều mức độ của vật chất tinh tế hơn này.

Các học viên huyền bí học đã đặt tên cho loại gần với thế giới vật chất nhất là vật chất cảm dục; loại tiếp theo ở trên đó được gọi là trí tuệ, bởi vì kết cấu của nó được xây dựng từ cơ chế tâm thức thường được gọi là tâm trí trong con người; và có những loại khác tinh tế hơn nữa, mà lúc này chúng ta không quan tâm. Mọi phần của không gian mà chúng ta phải làm đều phải được coi là chứa tất cả những loại vật chất khác nhau này. Về cơ bản, đó là một định đề khoa học rằng ngay cả trong các dạng vật chất dày đặc nhất, không có hai hạt nào chạm vào nhau, mà mỗi hạt trôi nổi một mình trong trường aether của nó, giống như một mặt trời trong không gian. Cũng giống như vậy, mỗi hạt của aether vật lý trôi nổi trong biển vật chất cảm dục, và đến lượt nó, mỗi hạt cảm dục lại trôi nổi trong đại dương trí tuệ; do đó, tất cả những thế giới bổ sung này không cần nhiều không gian hơn so với mảnh vỡ mà chúng ta biết, vì trên thực tế, tất cả chúng đều là một phần của cùng một thế giới.

Con người có trong mình vật chất của những cấp độ tinh tế hơn này, và bằng cách học cách tập trung tâm thức của mình vào đó, thay vì chỉ vào bộ não vật chất của mình, họ có thể nhận thức được những phần bên trong và cao hơn của thế giới, và có được nhiều kiến thức về sự quan tâm và giá trị sâu sắc nhất. Bản chất của thế giới vô hình này, cảnh quan của nó, cư dân của nó, khả năng của nó, được mô tả trong các tác phẩm được đề cập ở trên. Chính sự tồn tại của những cõi giới tự nhiên cao hơn này đã tạo nên khả năng huyền bí học; và thực sự có rất ít lĩnh vực của cuộc sống mà ảnh hưởng của chúng không được xem xét. Từ lúc sinh ra cho đến khi chết, chúng ta có mối quan hệ mật thiết với chúng trong suốt thời gian mà chúng ta gọi là cuộc sống thức giấc; trong khi ngủ và sau đó, chúng ta thậm chí còn kết nối mật thiết hơn với chúng, vì sự tồn tại của chúng ta sau đó gần như chỉ giới hạn ở chúng.

Có lẽ sự thay đổi lớn nhất trong số nhiều thay đổi cơ bản là điều không thể tránh khỏi đối với người nghiên cứu sự thật của cuộc sống là sự thay đổi được tạo ra trong thái độ của họ đối với cái chết. Vấn đề này đã được xử lý đầy đủ ở những nơi khác; ở đây tôi chỉ cần nói rằng kiến thức về sự thật về cái chết sẽ loại bỏ tất cả nỗi kinh hoàng và phần lớn nỗi buồn của nó, đồng thời cho phép chúng ta nhìn thấy nó theo đúng tỷ lệ của nó và hiểu được vị trí của nó trong kế hoạch tiến hóa của chúng ta. Hoàn toàn có thể học cách biết về tất cả những điều này thay vì chấp nhận một cách mù quáng những niềm tin từ người khác, như hầu hết mọi người vẫn làm; và kiến thức đồng nghĩa với sức mạnh, sự an toàn và hạnh phúc.

MỤC ĐÍCH CỦA CUỘC SỐNG

Khía cạnh thứ ba của thế giới mà chúng ta bị che giấu khỏi đa số là kế hoạch và mục đích của sự tồn tại. Hầu hết mọi người dường như sống một cách lộn xộn mà không có mục tiêu rõ ràng nào, ngoại trừ có thể là cuộc đấu tranh hoàn toàn về thể chất để kiếm tiền hoặc đạt được quyền mãnh lực, bởi vì họ mơ hồ nghĩ rằng những điều này sẽ mang lại hạnh phúc cho họ. Họ không có lý thuyết rõ ràng nào về lý do tại sao họ ở đây, cũng như không có sự chắc chắn nào về tương lai đang chờ đợi họ. Họ thậm chí còn không nhận ra rằng họ là linh hồn chứ không phải thể xác, và như vậy sự phát triển của họ là một phần của kế hoạch tiến hóa vũ trụ hùng vĩ.

Một khi chân lý vĩ đại nhất này đã ló dạng trên đường chân trời của một người, thì sự thay đổi mà tôn giáo phương Tây gọi là sự cải đạo sẽ đến với họ—một từ ngữ hay ho đã bị hạ thấp một cách đáng buồn bởi những liên tưởng không phù hợp, vì nó thường được sử dụng để biểu thị không gì khác hơn là một cơn khủng hoảng cảm xúc do thôi miên gây ra bởi những làn sóng cảm xúc dâng trào do một đám đông nửa điên cuồng tỏa ra. Ý nghĩa thực sự của nó chính xác là những gì mà nguồn gốc của nó ngụ ý, ‘quay lại cùng với’. Trước đó, con người, không biết gì về dòng chảy tiến hóa to lớn, đã chiến đấu chống lại nó dưới ảo tưởng về sự ích kỷ; nhưng khoảnh khắc mà sự vĩ đại của Thiên Cơ hiện ra trước mắt họ, họ không còn khả năng nào khác ngoài việc dồn hết sức mãnh lực của mình vào nỗ mãnh lực thúc đẩy sự hoàn thành của nó, ‘quay lại và đi cùng’ với dòng chảy tuyệt vời đó của tình yêu thương và minh triết của Thượng đế.

Khi đó, mục tiêu duy nhất của họ là tự mình hội đủ điều kiện để giúp đỡ thế giới, và tất cả suy nghĩ và hành động của họ đều hướng tới mục tiêu đó. Họ có thể quên đi trong giây lát dưới sức ép của cám dỗ, nhưng sự lãng quên chỉ có thể là tạm thời; và đây là ý nghĩa của giáo điều giáo hội rằng những người được chọn không bao giờ có thể thất bại cuối cùng. Sự phân biệt đã đến với họ, việc mở ra cánh cửa của tâm trí, để áp dụng các thuật ngữ được sử dụng cho sự thay đổi này trong các tín ngưỡng cũ; bây giờ họ biết điều gì là thật và điều gì là không thật, điều gì đáng để đạt được và điều gì là vô giá trị. Họ sống như một linh hồn bất tử, là một Tia Lửa của Lửa Thiêng, thay vì như một trong những con thú sẽ diệt vong—để sử dụng một cụm từ trong Kinh thánh mà tuy nhiên, hoàn toàn không chính xác, vì những con thú không bị diệt vong, ngoại trừ theo nghĩa là chúng được tái hấp thu vào linh hồn nhóm của chúng.

Thực sự nhất đối với con người này, một khía cạnh của cuộc sống đã được hiển thị mà trước đây đã bị che giấu khỏi mắt họ. Thậm chí sẽ đúng hơn khi nói rằng bây giờ, lần đầu tiên họ thực sự bắt đầu sống, trong khi trước đây họ chỉ kéo lê một sự tồn tại kém hiệu quả.

Leave Comment