Chia sẻ của học viên trường Morya Federation

Trích từ bài phúc trình của bạn Moonie, học sinh khóa MQ trường nội môn Morya Federation.

“Trên đường Đạo, hành giả không đi lang thang một mình”: đúng là như vậy. Tất cả sự hiểu biết và cơ hội mình có để đi được trên con đường đầy ánh sáng, tiến gần với nhận thức linh hồn là nhờ trường Morya Federation (MF). Chưa bao giờ mình ngừng cảm thấy bản thân mình may mắn vì được khai mở những tiềm năng tinh thần quý báu này. Khi tham thiền, mình nhận thức được rằng: đây là một con đường hướng tới lĩnh vực tinh thần – những điều mà các giác quan của con người không thể nhìn, sờ, nắm, nghe,v.v…được. Nó là những điều vô hình và để đi được đúng hướng, mình cần những người đi trước dẫn dắt và đưa ra chỉ dẫn. Và quá may mắn khi mình tìm được những con người trong MF. Mình nghĩ phải khó khăn thế nào đối với những người bắt đầu xây dựng chương trình học cho trường, những người dịch những tài liệu đầu tiên qua Tiếng Việt; để rồi chính mình được thụ hưởng những thành quả đó. Nhà trường chỉ kêu gọi sự trợ giúp một cách tình nguyện của học viên về mặt tài chính, chứ chưa bao giờ đòi hỏi một khoản tiền nào từ học viên; bởi vì cơ hội được học Đạo và phát triển tinh thần là dành cho tất cả những người chí nguyện – bất kể hoàn cảnh, màu da, sắc tộc của họ.

Mình vô cùng yên tâm với nhận thức rằng: đã và đang có rất nhiều anh chị ngày càng phát triển, học lên tới những cấp độ cao của QU và đạt được đến những nhận thức về mặt linh hồn sâu sắc. Thật ra họ chính là tấm gương để mình noi theo, để mình yên tâm rằng hãy cứ kiên nhẫn và bước đi với một tấm lòng yêu thương và một thái độ cầu thị. Hàng ngày, hãy tinh chỉnh lại những thể thấp của bản thân, tu dưỡng đạo đức thật nhiều; và đó sẽ là điều vô cùng ý nghĩa mình có thể làm được cho bản thân và nhân loại. Rồi sau đó, khi tâm thức mình đã phát triển rất cao, mình sẽ là một khí cụ để biểu hiện linh hồn và phụng sự nhân loại. Cứ khi nào nghĩ đến những điều này, lòng mình lại dâng tràn lên một niềm hạnh phúc vô bờ, không thể miêu tả bằng lời.

“Không có gì hấp tấp, hay vội vàng. Mà cũng không có thời gian bỏ phí”: thật sự chưa bao giờ trong cuộc đời đi học của mình lại đọc những văn bản khó hiểu như trong sách của chân sư và trong các tài liệu khác của giáo lý nội môn. Mình từng tham dự các cuộc họp với nhóm và chắc hiểu được 1-2%. Tuy nhiên, rất may là mình không nản lòng mà chỉ thấy mình cần phải cố gắng rất nhiều. Dù là thế nào, cũng phải luôn đảm bảo việc học trong khóa MQ. Đó là phải nắm trọn lý thuyết và kiến thức căn bản trong các tài liệu nghiên cứu. Đó là phải tham thiền hàng ngày và suy nghĩ, tự ngẫm để tự sửa mình, tự bồi đắp những phẩm tính tốt đẹp cho mình. Cuối cùng, mục đích của tất cả các giáo lý đều là để mình tu dưỡng đạo đức để trở thành một con người đầy tình yêu thương vô kỷ và có sự hiểu biết sâu sắc về các quy luật của vũ trụ. Vậy nên, mình không có gì phải hấp tấp, vội vàng, mong muốn tiến thật nhanh trên con đường này. Thật sự, chưa bao giờ mình thấy bản thân phải học cách kiên nhẫn và chấp nhận mọi thứ sẽ từ từ đến như bây giờ. Cứ khi nào bản thân mình mong muốn điều gì nhanh chóng, trí óc lại trở nên xáo trộn và mình không thể tĩnh tâm để suy nghĩ được những điều minh triết và sâu sắc. Nên luôn phải tự nhủ: không có gì hấp tấp hay vội vàng mà thành.

Còn về thời gian bỏ phí: thật sự là mấy tháng vừa qua mình bị công việc cuốn đi nhiều và chỉ có thể đảm bảo được bài của MQ và tu sửa bản thân hằng ngày chứ chưa hề đọc sách mở rộng thêm gì hết. Trải nghiệm với công việc vừa rồi khiến mình biết cách phân biện hơn rất nhiều. Giờ mình biết: mình phải chọn công việc và sắp xếp thời gian học, và làm việc như thế nào để vẫn phải chừa một khoảng thời gian ít nhất là 2 tiếng/ngày để tham thiền, đọc sách thêm và tĩnh tâm suy nghĩ. Sẽ cố gắng làm sao không có thời gian bỏ phí!!!

Hôm nay ngồi thiền, một lần nữa mình kêu gọi tâm thức mình hợp nhất với bông hoa sen chân ngã trong lòng. “Hiểu được điều này, mỗi khách hành hương dấn bước tiến lên/thấy quanh mình có các bạn đồng hành”: mình luôn thấy may mắn vì thấy được mình thuộc về một cộng đồng – gồm những con người chí nguyện đang bước đi trên con đường Đạo. Hàng ngày, hàng tuần, hàng tháng mình vẫn được sự hướng dẫn và chỉ bảo nhiệt tình của mọi người. Và mình biết bất kỳ khi nào mình có câu hỏi hay quyết định gì lớn lao trong đời, mình luôn có họ ở bên và sẵn sàng đưa mình những chỉ dẫn minh triết nhất.

“Một số tiến phía trước; y theo sau/Một số đi sau; y dẫn lối”: Mình luôn ý thức được rằng mình đang ở trong một nhóm. Sẽ luôn có các anh chị đi theo sau dẫn lối cho mình, có cả những tri kiến cao cả và minh triết của Chân Sư và Điểm Đạo Đồ. Mình chưa bao giờ thấy mình cô đơn trên con đường này. Các sự lựa chọn của mình cũng đang dần dần hướng theo sứ mệnh cao cả để đi tìm lại “viên ngọc quý trong hoa sen” – viên ngọc của chân thần vẫn nằm ẩn nấp sâu bên trong hoa sen chân ngã, chờ ngày được mình mở ra.

Mình chưa nghĩ nhiều đến việc làm sao để dẫn lối cho những người khác cũng đi được con đường này. Mình cũng sẽ không đặt áp lực. Mình tham thiền và thấy rằng mình hãy thay đổi bản thân mình trước, và sống như một bông hoa bừng nở trong cuộc đời. Chỉ cần mình sống như vậy, ánh sáng và tình thương sẽ tự động lan tỏa tới người khác một cách tự nhiên, không ép buộc.

Một điều nữa mình nhận ra đó là: mình luôn được dẫn lối bởi linh hồn. Có nghĩa rằng con đường của mình không chỉ có những người bạn chung chí hướng như nhóm MF mà còn có một điều vô cùng quan trọng luôn ở bên mình, dẫn lối cho mình – LINH HỒN. Hai ngày hôm nay từ sau khi về Saigon, mình trở lại cuộc sống khá thoải mái, không lo lắng hay phải động tay động chân vào làm bất cứ việc gì. Mình cứ nghĩ mình sẽ cho bản thân xả hơi không làm gì quá nhiều trong vòng 2 tuần. Nhưng chỉ 2 ngày xả hơi như vậy, mình đã không thể nào chịu nổi. Mình không chịu được việc có thời gian bỏ phí cũng như không làm được gì có ích cho bản thân hay cho cuộc đời. Mình càng ngày càng cảm thấy có một tiếng gọi vô thinh nơi linh hồn luôn cổ vũ mình phát triển để bừng nở những cách sen khác của hoa sen chân ngã (sự hiểu biết, sự hi sinh và sự bác ái). Làm sao để hằng ngày, mình suy nghĩ và có những tri kiến để làm bừng nở những phẩm tính đó của linh hồn. Và chỉ có cuối hôm nay (ngày thứ 2), khi mình tham thiền và nghĩ sâu vào mọi thứ mình mới thấy đây chính là tiếng gọi của linh hồn. Kể cả khi con người ta thỏa mãn mọi thứ về mặt vật chất, họ cũng không thể hạnh phúc nếu không đi theo tiếng gọi của tinh thần. Và mình nghĩ nhiều đến viễn cảnh tiếp theo: mình sẽ tiếp tục lựa chọn môi trường để làm bừng nở những phẩm tính của linh hồn. Cám ơn cuộc đời này vô cùng nhiều.


Bạn thấu hiểu điều gì trong tham thiền về Sự Thật, Ánh sáng và Mỹ lệ?

“Hãy để thực tính thấm nhuần mọi tư tưởng của tôi” Theo mình thực tính chính là bản chất thật sự của vấn đề, là SỰ THẬT. Mình phải làm sao mà khi phân tích mỗi sự việc xảy ra với mình, mình đều phải tự hỏi là liệu những điều mình nghĩ và nhận định có phải là sự thực không hay chỉ là những ảo tưởng mà tâm trí mình tạo ra. Ảo tưởng đó bao gồm sự yêu, ghét, thích thú, phê phán…những gì nhuốm màu của cảm xúc cá nhân. Mình phải cố gắng hướng tâm trí mình vào bản chất thực sự của sự việc. Ví dụ, mình đang làm tình nguyện ở trường đồi và có rất nhiều bất cập mà mình nhìn thấy được. Mình vẫn tự hỏi mình là liệu những điều đó có phải là bản chất thật của trường đó không. Làm sao để từng thứ mình nhận định đều là thật và là những gì mình quan sát được thực sự. Hay mình cũng quán tưởng về triết lý giáo dục Steiner. Mình cũng phải thấy rõ những điểm mạnh và điểm yếu của nó chứ không phải là cuồng nhiệt thích thú với mọi thứ liên quan tới nó. Nói chung kết luận là làm sao phải luôn tự nhủ là: nhìn mọi thứ như nó thật sự là trong mọi tư tưởng mà mình sáng tạo ra.

“Chân lý làm chủ cuộc đời tôi” Mình tưởng tượng ra cuộc đời mình như một bông sen vàng chưa nở, vẫn chỉ là e ấp nụ hoa. Nhưng nhờ có ánh sáng của Ngôi mặt trời tinh thần chân thật, của chân lý soi sáng; nụ hoa đó đã dần dần nở ra thật hạnh phúc và an yên. Mình cảm thấy từ khi được ánh sáng chân lý soi rọi, mình đã có một khả năng bí ẩn, đó là sự “tự làm đầy”. Giống như là hạnh phúc tự sinh ra từ mọi thứ dù tốt hay xấu xảy ra xung quanh và dù ngắm một chiếc lá rơi cũng đủ làm mình thấy an yên và diệu kỳ. Ánh sáng của chân lý ở đây mình thấy cũng chính là khả năng nhìn thấy mọi thứ với đúng thực tính của nó. Cái mình cần là làm sao loại bỏ được những cảm xúc yêu, ghét, hờn, giận để nhìn mọi thứ và quan sát đúng những thuộc tính thật sự của nó. Và cố gắng làm sao để mọi thứ được nhuốm màu của ánh sáng của tình thương và lòng nhân hậu.

Càng ngày mình càng có quyết tâm và nỗ lực nhiều hơn trong việc rèn luyện chánh niệm và chánh định. Việc mình có thể để bản thân đứng sang một bên để quan sát sự vật, sự việc “như nó thật sự là” thật quan trọng biết bao! Mình tự nhiên nghĩ đến mối quan hệ giữa mình và một người bạn mới quen được 1 tuần nay. Mình thầm cảm ơn bản thân vì đã luôn có chánh niệm khi tiếp xúc với bạn để nhận thức được một cách kỹ càng và biết được vai trò của bạn khi bước vào cuộc sống của mình. Sự việc gần đây xảy ra giúp mình xâu chuỗi tất cả những nhận định và ý niệm mình có về bạn. Mình rất vui và tự hào về bản thân bởi vì mình đã không vội nhận xét, không vội quy chụp, vẫn lắng nghe và suy ngẫm mỗi giờ phút tiếp xúc với bạn. Để cuối cùng mọi chuyện kết hợp lại và mình giờ đã biết sau này sẽ phải coi bạn giữ vai trò gì trong cuộc đời mình.

Mình cũng suy nghĩ về câu mantram: “Hỡi Ngài, xin hãy dẫn dắt con từ bóng tối tới ánh sáng, từ sự giả tới sự thật, từ sự chết tới sự bất tử”. Những sự việc xảy ra gần đây giúp mình học được rất nhiều bài học. Một lần nữa, ánh sáng thiêng liêng lại giúp mình nhận ra rằng: mình muốn được dịu dàng, được coi tất cả những người mình tiếp xúc hằng ngày dưới góc độ của những linh hồn. Nhất là với tụi trẻ con và những người hàng ngày mình được tiếp xúc ở Maya. Mình luôn muốn thông cảm, yêu thương và tương trợ họ hết sức có thể. Mọi thứ xảy ra ở nơi này suốt một tuần vừa qua khiến mình thấy mọi thứ trên cuộc đời này sao có thể đẹp đẽ và hạnh phúc tới vậy! Sẽ nhớ mãi những buổi đi lang thang trong rừng tre và các ngõ ngách trong trường. Sẽ nhớ những buổi ăn trưa ngồi lặng để tâm sự và quan sát tụi trẻ. Sẽ nhớ những giờ hỗ trợ các lớp, các xưởng, thấy ưu cũng như nhược điểm của từng thứ. Sẽ nhớ cả đêm ngắm nằm chiếu trên sân bóng của trường, ngắm sao và nghĩ đến sự tự do – sự tự do thoát khỏi mọi ràng buộc của cuộc sống để bay lên và sống hết mình. Sẽ nhớ những sáng trên xe buýt, lặng ngắm một dải mây trôi trên trời và nhận thức được con đường mình sẽ phải đi. Dù đó là con đường độc hành nhưng thật vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc. Càng ngày, hạnh phúc tự bên trong mình càng mạnh mẽ và lớn dần; để mình nhận ra mình không còn mong cầu bất cứ yếu tố nào từ bên ngoài nữa. Mình chấp nhận mọi điều xảy đến và rồi xảy đi. Chỉ còn những bài học về tình yêu thương, lòng bác ái và sự vị tha là sẽ ở lại.

“Từ bóng tối tới ánh sáng” Cuộc đời mình từ khi biết đến con đường hiểu biết về các quy luật vũ trụ, mình thấy thật sự mọi thứ đã bừng sáng. Mình đã tu dưỡng bản thân và chỉ muốn sống và đối xử với tất cả mọi người, mọi vật bằng tình yêu thương. Cuộc đời mình tự nhiên không còn bất cứ khổ đau nào nữa; hình như ko hẳn là những điều không may không đến với mình. Mà quan trọng là mình hiểu lý do tại sao những điều đó đến; và mọi điều xảy ra đều đang là những điều tốt nhất có thể xảy ra rồi. Ví dụ, nếu mình được tuyển làm giáo viên Maya ngay, mình đã không có cơ hội để làm trợ lý cho một người có tầm như chị Thu. Nếu mình không sẵn sàng bước qua vòng an toàn của bản thân để tới với những người đang trong trại cai nghiện, mình đã không thể quen thân được với những con người tuyệt vời, nghe những câu chuyện chuyển hóa đầy cảm hứng. Mình cảm giác là mối quan hệ của mình và chồng mình cũng dần thay đổi khi mình bắt đầu thấy những gì xảy đến là bài học tuyệt vời mà linh hồn đang muốn trao cho mình. Chỉ vậy thôi mình đã thấy tràn đầy ánh sáng và hạnh phúc.

“Từ sự chết đến sự bất tử” Thật ra linh hồn mình sẽ mãi sống dù nó có trải qua bao nhiêu kiếp. Mình thấy không có gì phải vội vàng hay hối hận bất cứ điều gì ở kiếp sống này. Dù sao những gì mình tu luyện, phát triển, sống tốt đều sẽ còn và đi theo mình mãi về sau.

“Từ sự xáo động đến sự mỹ lệ” Khi nghĩ đến sự xáo động, mình nghĩ đến chánh niệm. Chánh niệm là làm sao tách được bản thân mình ra khỏi sự vật, sự việc để tự quan sát. Mình nghĩ đến những điều mình thực hành hàng ngày khi mình quan sát thật kỹ cảm xúc và hành động của bản thân. Khi mình đang làm gì hay đang cảm thấy gì, mình nhận biết rõ điều đó chứ không phải để mọi thứ trôi đi vô ích. Nhờ có chánh niệm, mình sẽ chạm được đến thực tính của mọi thứ – và sự thật sẽ hiển lộ. Mà sự thật sẽ là những điều chân, thiện và mỹ (sự mỹ lệ).”

“Let reality guide my every thought,
and Truth be the master of my life.
O Lord, lead me from darkness to Light,
From the unreal to the Real,
From death to Immortality,
From chaos to Beauty.” 


Moonie

Leave Comment